Bắt đầu từ “thân” – Chương 7

Thứ hai, Lưu Kỳ Quân tiếp tục đi làm, tuần trước sản phẩm hội chợ đã gần kề triển lãm, Lưu Kỳ Quân cùng mấy đồng sự bận bịu bốn ngày.Tuy rằng bận công tác, Lưu Kỳ Quân cũng chưa quên gây rối Trịnh Dư Minh, thời gian ăn cơm uống nước cũng không quên gửi cái tin ngắn ân cần thăm hỏi vài câu.

Trịnh Dư Minh chuyên tâm làm việc, kết quả tuần này không biết làm sao, thời gian họp, thời gian cùng khách hàng thảo luận kế hoạch , di động luôn luôn rung không ngừng. Trịnh Dư Minh ngay từ đầu còn xem vài lần, phát hiện đều là thăm hỏi nhàm chán , gân xanh thái dương nổi, bèn nhịn, sau lại liền trực tiếp mặc kệ.

Bọn cấp dưới khó được thấy thủ trưởng bị ném bom tin nhắn, mỗi người duỗi thẳng cổ muốn nhìn một chút là thần thánh phương nào .Trịnh Dư Minh lấy điện thoại nhét trong túi quần, tránh thoát ánh mắt tìm kiếm của mọi người. Việc này truyền khắp cả phòng làm việc, giữa trưa lúc ăn cơm, tay Trịnh Dư Minh lại vang lên, cậu lấy ra nhìn lần nữa, vừa nhìn lại là Lưu Kỳ Quân.

“Dự báo thời tiết nói buổi tối trời sẽ mưa, cậu đừng tăng ca , miễn bị mưa không về được. cậu có mang ô đến không?”

Trịnh Dư Minh nghĩ nghĩ, cảm thấy được tiếp tục như vậy không được, nhất định gián tiếp làm người nào đó càng gây rối, vì thế dùng di động trả lời một câu: “Có mang.”

Lưu Kỳ Quân lần đầu nhận được tin nhắc trả lời, kích động tột đỉnh, lập tức càng thêm điên cuồng ném bom .

Trịnh Dư Minh nháy mắt muốn ném điện thoại di động.

Lưu Túc ngồi phía đối diện, cười đến sắp sặc: “Ủa, là ai thế?”

Trịnh Dư Minh thở dài: “Có thể là ai, từ ngày gặp mặt đó.”

“Nga nha.” Lưu Túc kéo dài ngữ điệu, bát quái, “Tên là gì a?”

Trịnh Dư Minh tà hắn liếc mắt một cái: “Anh quản anh ta gọi là gì.”

“Nhé, anh đây không phải sợ sau khi thành người một nhà, gặp mặt ngay cả khi bắt chuyện cũng không biết xưng hô như thế nào sao.” Lưu Túc cười hắc hắc hai tiếng, tiếp tục hỏi, “Gọi là gì a?”

Trịnh Dư minh trong đầu buồn bực ăn cơm.

Lưu Túc đảo cặp mắt trắng dã: “Tốt xấu cũng nói ra họ chứ!”

Qua thật lâu, Trịnh Dư Minh mới ấp úng nói: “Lưu.”

Lưu Túc không có nghe ra: “Ai? Họ gì? Lưu? Cùng họ với anh ~ vẫn là hàng xóm a?”

Trịnh Dư Minh lườm anh một cái, bưng lên bàn ăn đi rồi.

Lưu Túc cười ha ha, đưa mặt tới nhìn công nhân khác chăm chú. Người công nhân có quan hệ tốt chạy tới, hỏi thăm: “Lưu Tổng, Trịnh quản lí gần đây có phải hay không đang nói chuyện thương yêu sao? Điện thoại cả ngày vang.”

Lưu Túc sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: “Cậu nói cái gì, có người đủ đức hạnh để nói chuyện thương yêu với Trịnh quản lý sao?” Công nhân lắc đầu.

“Không được bàn tán nữa” Lưu Túc giải quyết xong cơm trưa của mình, quay đầu đi rồi, lưu lại một đàn công nhân không hiểu ra sao. Buổi tối tất cả mọi người vội vàng tăng ca, Trịnh Dư Minh đã sớm đã quên nhắc nhở của Lưu Kỳ Quân, một mình ở trong phòng làm việc sửa kế hoạch.

Sau lại mọi người dần dần về rồi, Trịnh Dư Minh vẫn điên cuồng làm việc, không chút nào ý thức được cả phòng làm việc chỉ còn lại có một mình cậu. Đang bề bộn làm việc, điện thoại văn phòng vang lên, bảo vệ trị an hỏi: “Trịnh quản lí, cửa có người nói đến mang ô cho cậu .”

Trịnh Dư Minh lặng đi một chút, hỏi: “Ai vậy?”

Bên kia hỏi một câu, trả lời: “Anh ta nói họ Lưu.”

Trịnh Dư minh mơ hồ đoán được là ai . Mắt cậu nhìn đồng hồ, thế nhưng đã hơn mười giờ.

“Để cho anh ta chờ tôi một lát.” Trịnh Dư Minh cúp điện thoại, bắt đầu thu dọn đồ đạc, tìm kiếm khắp nơi lại xấu hổ phát hiện mình không có mang ô. Mắt thấy nói dối cũng bị trọc phá,cậu có chút xấu hổ, nhưng cũng không có biện pháp, mang theo cặp công văn xuống lầu .

Ra khỏi cánh cửa công ty, Lưu Kỳ Quân mang theo ô lớn đứng ở cửa còn mang theo một cái gói to. Vừa nhìn thấy cậu, Lưu Kỳ Quân lập tức chào đón, cười nói: “Xong rồi? Còn không có ăn cơm chiều đi? Tôi mang cho cậu Nhiệt Khả Khả với Hamburger, chuẩn bị sơ sài, thời điểm này chỉ có thể tìm được mấy thứ đó , bất quá vẫn còn nóng”

Trịnh Dư Minh nhận lấy sờ một chút, quả nhiên là nóng. Trong lòng cậu vừa động, trên mặt lại không một chút biểu hiện, tùy miệng hỏi: “Anh chừng nào thì tới được?”

“Vừa tới, nhờ bảo vệ gọi xuống dưới.” Lưu Kỳ Quân tỏ vẻ không có gì , “Không quấy rầy công tác của cậu đi?”

Trịnh Dư Minh lắc đầu: “Công việc bề bộn tôi đã quên thời gian.”

Lưu Kỳ Quân mở ô, che trên đầu hai người. Tay phải ôm vai Trịnh Dư Minh “Tôi mở xe, đưa cậu trở về.” Trịnh Dư Minh tránh một chút, tránh khỏi tay anh, cúi đầu đi đi xuống lầu.

Lưu Kỳ Quân thấy bảo vệ nhìn bọn anh chằm chằm, không nói gì, mang cậu tới chỗ đậu xe . Hai đại nam nhân chen chúc cùng 1 ô khó tránh bả vai chạm cùng một chỗ, Lưu Kỳ Quân sợ cậu bị mưa, ô nghiêng hẳn về phía cậu làm bả vai của mình ướt một mảng.

Trịnh Dư Minh nghiêng đầu nhìn anh một cái, bĩu môi, đối hành động lãng mạn này không có bình luận gì, thật sự săn sóc trong lời nói tại sao không mang theo hai ô? Cậu ngẩng đầu đối tiểu tâm tư của người nào đó không nói gì.

Xe đỗ ở ven đường, không phải là xe quý, Trịnh Dư Minh cũng không có cảm giác gì, được Lưu Kỳ Quân đưa vào ghế lái phụ, dựa vào lưng ghế thật dài thở phào nhẹ nhõm, không tự giác xoa nhẹ cổ.

” Thiên Đô có mỗi cậu tăng ca?” Lưu Kỳ Quân chấn động, lao vào trong xe đưa cho cậu mấy tờ khăn giấy, “Lần trước tới đón cậu cũng là đụng cậu tăng ca.”

Trịnh Dư Minh tiếp nhận khăn tay, gật gật đầu: “Muốn làm thiết kế, tăng ca là việc bình thường.”

Lưu Kỳ Quân nhíu mày: “Vậy cậu cũng không ăn cơm chiều sao?”

Trịnh Dư Minh lắc đầu: “Ăn rồi, công ty trước sân khấu sẽ hỗ trợ, bất quá có đôi khi vội quá nên quên.”

Lưu Kỳ Quân hỏi: “Tràng vị của cậu có tốt không?”

Trịnh Dư Minh vẻ mặt ngươi là người ngu ngốc, không nhẹ không nặng nói: “Anh gặp qua mấy người muốn làm thiết kế mà tràng vị tốt sao?”

Lưu Kỳ Quân: “…” Được rồi, anh hỏi thừa .

“Cậu đem Nhiệt Khả Khả áp vào, đúng rồi, ăn Hamburger trước đi.” Lưu Kỳ Quân khởi động xe, hỏi cậu “Nhà ở chỗ nào?”

Trịnh Dư Minh báo địa chỉ, mắt nhìn Hamburger, ý tứ ăn vài miếng liền để ở một bên, cậu đối loại này thức ăn nhanh không ưa, bất quá đem Nhiệt Khả Khả toàn bộ uống hết .

Trên đường hai người hàn huyên một lát, Trịnh Dư Minh không nghĩ tới những việc Lưu Kỳ Quân đã làm khiến cậu vừa kinh ngạc vừa có chút xúc động, trong lòng rốt cục có cảm giác thật sự được người theo đuổi.

Lưu Kỳ Quân chờ đèn đỏ quay qua quan sát cậu, chứng kiến cậu lẳng lặng ngồi chăm chú nhìn phía trước quay mặt, dưới mắt kính là khuôn mặt lãnh đạm, thần sắc nhạt nhẽo, âu phục ăn mặc hợp quy tắc, có dũng khí không nói lên lời.

Trịnh Dư Minh cảm giác được cái gì, con mắt giật giật, không có quay đầu nhìn anh.

Hai người cứ như vậy trầm mặc về tới nhà. Lúc xuống xe, trời mưa càng lớn, Lưu Kỳ Quân bước xuống trước mở cửa xe cho cậu, dùng ô đưa cậu tới tận cửa, đứng nhìn cậu, cười không nói lời nào.

Trịnh Dư Minh có chút không được tự nhiên, trước kia không phải cậu không gặp được  người ân cần theo đuổi, Lưu Kỳ Quân hành động thực không tính là cái gì, nhưng mà không biết là ánh mắt của đối phương quá mức ôn hòa, hay là cả người anh khí chất kiên định, Trịnh Dư Minh cũng không thấy phản cảm.

“Đêm nay cám ơn anh.” Cậu mở miệng trước, dừng một chút, còn nói, “Trên đường trở về anh cẩn thận một chút, trời mưa đường rất trơn.”

Lưu Kỳ Quân khẽ « ừ » một tiếng, nhìn cậu ánh mắt ôn hòa: “trước tiên cậu lên lầu đi, tôi chờ cậu trở về sẽ đi.”

Trịnh Dư Minh gật gật đầu, nói tái kiến, xoay người rời đi. Sau khi cậu về nhà đem cặp công văn cùng quần áo bỏ ra, thay đổi dép lê, sờ soạng đi ra ban công, cúi đầu nhìn phía dưới lầu. Lưu Kỳ Quân trở vào trong xe, luôn luôn không nhúc nhích.

Trịnh Dư Minh cứ như vậy nhìn hồi lâu, đột nhiên ý thức được cái gì, xoay người bật đèn ban công . Cậu còn cách vài bước xa, rũ xuống mắt nhìn dưới lầu. Đối phương chờ đèn ban công sáng một lúc sau mới rời đi . Cậu ra ban công đứng một lát, mới xoay người lại rửa mặt ngủ.

Nằm ở trên giường, nhớ tới vẻ mặt ôn hòa của Lưu Kỳ Quân, có cảm giác vừa xa lạ vừa an tâm. Cậu nhắm mắt lại, mệt nhọc đánh úp rất nhanh đã ngủ.

Ngày hôm sau vào công ty, các công nhân viên đều mang theo ý cười cùng cậu chào hỏi. Trịnh Dư Minh nhìn thấy nụ cười của bọn họ da đầu run lên, vội vàng bắt chuyện qua liền vào văn phòng. Chỉ chốc lát sau, thư ký đem điểm tâm vào, mím môi cười, hỏi: “Trịnh quản lí, tôi thấy xe ngài còn ở lại bãi đỗ xe , tối hôm qua mưa lớn như vậy, ngài về bằng cách  nào nha?”

Trịnh Dư Minh thấy vẻ mặt bát quái, thầm mắng bảo vệ lắm miệng, phụng phịu giả bộ không nghe thấy: “Thông báo toàn bộ mọi người chín giờ rưỡi bắt đầu họp.”

Thư ký xem như nhiều lời, thất vọng ra khỏi cửa. Những người khác nghênh đón hỏi thăm, nàng chỉ buông tay tỏ vẻ cái gì cũng không hỏi được. Mọi người vẻ mặt đáng tiếc. Trong thời gian họp tất cả mọi người cười híp mắt theo dõi cậu. Trịnh Dư minh kiên trì hoàn thành cuộc họp bèn chạy trối chết.

Vội cho tới trưa, thật vất vả tới thời gian ăn cơm, Trịnh Dư Minh sợ bị bao vây, muốn nhờ thư kí mua giúp cơm bên ngoài, hôm nay sẽ không đi nhà ăn. Không ngờ Lưu Túc từ đâu giúp vui, sửng sốt đem cậu kéo đi nhà ăn ăn cơm, vừa vào cửa, ánh mắt của mọi người liền vây tới.

Trịnh Dư Minh mặt trắng bệch muốn đi trốn , thật sự là cậu sợ các nhân viên bát quái này. Nhưng mà mọi người hiển nhiên biết tính cách cậu, cũng không có ý định như vậy buông tha, thông minh ngồi xuống xung quanh cậu giả bộ mở miệng: “Ai nha tối hôm qua mưa rất lớn , nghe nói cầu vượt bị chặn hai giờ .”

“Đúng vậy a, nghe nói đại học cách vách bị ngập nước, hồ nhân tạo cá đều bơi trên bờ .”

“May mắn ta ngày hôm qua mang ô , thật vất vả mới trở về được, lái xe vô cùng cẩn thận !”

“Hắc hắc, ta lúc đi mưa còn nhỏ, đi giao thông công cộng . Ai? Vương tỷ a, ta nhớ được ngươi ngày hôm qua không mang ô a, như thế nào trở về ?”

Vương tỷ cười cười nói: “Chồng ta tới đón ta.”

“Nga nga, có người đón, hạnh phúc nha.” Mọi người hâm mộ cùng ghen tị , ánh mắt liến tới Trịnh Dư Minh làm cậu như đứng đống lửa, như ngồi đống than, hận không thể một ngụm đem cơm ăn hết nhanh chóng rời đi.

“Đúng rồi, ta nhớ Trịnh quản lí cũng không mang ô mà!” Thư ký rất là lanh trí đem đề tài chuyển tới thủ trưởng , còn bày vẻ mặt vô tội.

Người không biết rõ tình hình tỏ vẻ: “Trịnh quản lí có xe a, cần gì ô.”

Lập tức có người phá: “Hôm nay tôi tới sơm nhất thấy xe Trịnh quản lí cẫn ở trong ga ra , tối hôm qua không dùng tới”

Trịnh Dư Minh muốn chuồn mất, trượt xuống.

Những người khác lập tức truy vấn.

Cô nương kia cười híp mắt nhìn Trịnh Dư Minh, miệng nói : “Ta nghe tiểu Trương nói, tối hôm qua Trịnh quản lí tăng ca đến khuya, trời mưa rất lớn, sau đó a, liền có người mang theo Nhiệt Khả Khả đợi ở dưới lầu, chờ Trịnh quản lí tan tầm.”

“Nga nga ~~” mọi người ồn ào.

Trịnh Dư Minh mặt đều chôn ở trong bàn ăn.

“Nghe nói là một người ưa nhìn, so với Trịnh quản lí cao hơn nửa đầu!” Nàng cười hắc hắc hai tiếng, không biết nghĩ tới điều gì, dùng ngữ khí nói, “Tiểu Trương nói người đó vừa thấy, sợ quản lí bị mưa ướt, ôm bả vai Trịnh quản lí một đường hộ tống đến trên xe.”

“Nga nga ~~” mọi người tiếp tục ồn ào.

Trịnh Dư Minh rốt cục nhịn không được, phản bác một câu: “Không ôm.”

Mọi người lập tức nhìn về phía cậu mở to mắt hỏi: “Thật là đáng yêu?”

Trịnh Dư Minh: “…” Các ngươi rốt cuộc muốn hỏi điều gì!

Bình luận về bài viết này